Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

CÔ GÁI À ! HÃY CỨ CAN ĐẢM YÊU, NHƯ TÔI ĐÃ TỪNG ....

Cô gái à! Hãy cứ can đảm yêu, như tôi đã từng...


"Cứ ngây dại dành trọn yêu thương cho một người không yêu mình là đúng hay sai?". Tôi khẳng định nó không sai, làm trái tim mình mới là sai. Bởi vậy chẳng có gì phải xấu hổ khi nói rằng mình yêu họ kể cả khi bị họ chối từ, hãy cười vì ít ra mình cũng đã can đảm sống với tình yêu của mình không một phút dối trá.

Thức dậy sau một đêm dài trằn trọc, tôi xuống giường và nhìn ra cửa sổ. Hà Nội hôm nay mưa. Đổi lại những ngày nắng bỏng da những tia nắng cứ thế dội xuống và gay gắt, để hôm nay tôi nghe tiếng tim mình run lên. Mưa thật hiền và Hà Nội thật dịu dàng như được thay một lớp áo mới. Ở cái chốn Thủ đô bé xíu nhưng ồn ào này tôi chẳng có lấy một phút ngơi nghỉ, cứ thế cái xô bồ, tấp nập cuốn tôi đi, nhưng hôm nay bỗng nhiên tôi thấy tim mình yếu đuối lạ.
Tôi nhớ Anh!
Chẳng có gì lạ khi nói: Cứ mỗi lần trời mưa là tôi lại nhớ anh quay quắt, bởi đã có những lần tôi ước giá như được cùng anh đi dạo dưới mưa. Tôi sẽ chạy tung tăng và té vào mưa để chúng vỡ ra bắn tung tóe và đưa tay đón lấy những hạt mưa ngọt lịm. Bất kể là những cơn mưa xối xả hay dịu dàng, bất kể là mùa đông hay mùa hạ. Tôi đều muốn được bước cùng anh.
Tôi nói yêu anh và anh đã từ chối. Bất cứ cô gái nào cũng thế thôi, lỡ một nhịp trái tim thì cứ như ngạt thở, nhưng khi bị ai đó gạt phắt đi thì như là chết hẳn. Phải, tôi đã khóc, đó là lần thứ 2 tôi khóc vì con trai. Lần đầu tiên là chẳng thể nào ra phi trường để tiễn đứa bạn trai đi du học, khóc vì phải đợi lâu lắm mới đến ngày hội ngộ. Còn anh, tôi khóc vì tim tôi đau thật sự. Chắc cô gái nào cũng như tôi thôi, cứ nghĩ rằng mình yêu họ thật nhiều thì tự nhiên họ sẽ đáp lại tình cảm của mình. Hồi đó tôi còn trẻ, ý tôi là trẻ trong cách nghĩ. Tôi cứ mãi dõi theo anh, quan tâm anh nhưng chỉ sợ anh phiền.
Anh đã từ chối tôi một lần thì cũng chẳng có gì lạ khi lặp lại lần 2. Dù vậy tôi vẫn không thể nào nguôi đi nỗi nhớ anh. Cứ thế anh xua tôi ra khỏi cuộc đời anh, cứ như tôi là một đứa gàn dở, ngu muội chỉ biết yêu và làm phiền người khác.
Tôi đã tìm mọi cách để quên anh, cũng như cách anh làm là gạt phăng anh ra khỏi suy nghĩ của tôi, nhưng rồi tôi-bất-lực. Vẫn cứ thế, dõi theo anh, lo lắng cho anh nhưng chỉ là thầm lặng thôi. Tôi từ chối tất cả những người đến với tôi, vì biết rằng ngoài anh ra, tim tôi chẳng thể chứa thêm được một ai khác, dù tôi đã buông không níu kéo mối tình đơn phương này nữa.
Mọi người bảo tôi là một đứa mạnh mẽ và luôn lạc quan với mọi chuyện, nhưng ai biết rằng trong tình yêu tôi luôn là đứa thất bại.
Chấp nhận điều đó, tôi lao vào công việc hòng quên được anh, nhưng rồi tự cười khẩy với bản thân, sao lại phải lừa gạt mình làm gì. Sao phải cố gắng quên khi tim mình còn rất nhớ.
Điều can đảm nhất tôi từng làm là yêu anh-Buông-rồi lại yêu anh lần nữa. Chị tôi bảo sao phải khổ như thế làm gì, anh này anh kia tốt như thế, anh chị đều ưng sao em không chọn... Nếu mọi thứ cứ đơn giản là nhắm mắt chấp nhận thì trên đời này chẳng có ai phải khổ vì mắc vào lưới tình, giãy giụa, ngạt thở và chẳng có cách nào thoát ra.
Viết cho Anh...
Anh này! Một ngày nào đó em sẽ lại "cưa" anh nhé, dù đến lúc đấy anh có từ chối em lần thứ 2, thứ 3 hay thứ n đi nữa thì em cũng sẽ không đau buồn nhiều. Bởi khi ấy em đã chuẩn bị cho một bước ngoặt mới, đã trưởng thành hơn và yêu anh bằng một tình yêu trưởng thành không hối hận... vì em tin rằng, anh từ chối em có nghĩa là một nửa của em vẫn đang ở đâu đó, ngoan cố chưa xuất hiện. Để em phải thất bại trong vài mối tình rồi sau này em sẽ học được cách yêu một người vẹn tròn nhất có thể.
Yêu anh và tin anh sẽ hạnh phúc!
Hẹn yêu anh vào ngày đó nhé!
Tôi đọc được một câu hỏi: "Cứ ngây dại dành trọn yêu thương cho một người không yêu mình là đúng hay sai?". Tôi khẳng định nó không sai, làm trái tim mình mới là sai. Bởi vậy chẳng có gì phải xấu hổ khi nói rằng mình yêu họ kể cả khi bị họ chối từ, hãy cười vì ít ra mình cũng đã can đảm sống với tình yêu của mình không một phút dối trá.
Tôi viết cho bản thân mình, tôi không hề che giấu, mỗi lúc tim mình thổn thức, yếu đuối, tôi sẽ mặc kệ cho nó được khóc, được xước xát, bởi tôi biết, nhiều mảnh vá sẽ tạo nên một trái tim hoàn hảo.
Tôi viết cho anh-cho người mà tôi yêu nhất. Cũng không giấu giếm tình cảm của mình, bởi yêu anh là có quyền được cho anh biết, mặc kệ anh có đón nhận nó hay không.
Và tôi viết cho những cô gái đã yêu - đang yêu - và sẽ yêu... "Đừng khóc vì điều đó đã kết thúc. Mà hãy cười vì nó đã xảy ra". Nếu yêu hãy dũng cảm khẳng định tình yêu của mình, hãy nói với họ:
Em yêu anh, chỉ vậy thôi!
(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét