Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

BỨC THƯ : CHA GỬI CHO CON

 
* * * *
Thư cho con của Tôn Vận Tuyền
Hôm nay tình cờ mình đọc được trên mạng bức thư của ông Tôn Vận Tuyền, cố thủ tướng Đài Loan gởi cho các con của ông lúc còn sống.  Tôn Vận Tuyền cũng là nhà kinh tế chính trị danh tiếng của Đài Loan. Ông có công lớn trong việc chuyển đổi nền kinh tế chủ yếu nông nghiệp thành cường quốc xuất khẩu. Ông đã đúc kết chín lời răn dạy con qua bức thư dưới đây. Thấy bản thân ngẫm ra được nhiều điều nên mình muốn chia sẻ lại bức thư nổi tiếng này với mọi người.
-----------------------------------------------------------------------
Con trai yêu dấu!
Đời người phúc họa vô thường! Không một ai biết trước mình sẽ sống được bao lâu. Có một số việc tưởng nên sớm nói ra thì hay hơn.
Cha là cha của con, nếu cha không nói với con, có lẽ không ai nói rõ với con những điều này!
Những lời khuyên để con ghi nhớ này, là kết quả bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời, mà bản thân cha đã trải nghiệm. Nó sẽ giúp con tiết kiệm nhiều những nhầm lẫn hoang phí trên bước đường trưởng thành của con sau này.

Dưới đây là những điều con nên ghi nhớ trong cuộc đời:

- Nếu có người đối xử không tốt với con, đừng bận tâm cho mất thời giờ. Trong cuộc đời này, không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với con, ngoại trừ Cha và Mẹ của con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc con phải biết ơn và trân quý, con cũng nên thận trọng suy xét, vì người đời làm việc gì thường có mục đích và nguyên nhân. Con chớ vội vàng xem đối phương là chân bằng hữu .

- Con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể bắt người khác phải giữ chữ TÍN với mình. Con có thể yêu cầu mình phải đối xử TỐT với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử TỐT với con. Con đối xử người ta thế nào, không có nghĩa là nguời ta sẽ đối xử lại mình như thế ấy, nếu con không hiểu rõ được điểm này, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình mai sau.

- Trên đời không phải không có người nào mà không thể thay thế được, không có vật gì mà nhất định mình phải sở hữu được. Con nên hiểu rõ ở điểm này. Nếu mai sau rủi người bạn đời không còn muốn cùng con chung sống, hoặc giả con vừa mất đi những gì trân quý nhất trong đời, thì con nên hiểu rằng: Đây cũng không phải là chuyện lớn lao gì cho lắm!

- Trên đời này chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Ái tình chỉ qua là một cảm xúc nhất thời. Cảm giác này tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà thay đổi. Nếu người yêu rời xa con, hãy nhẫn nại chờ đợi , để thời gian từ từ gột rửa, để tâm tư mình dần dần lắng đọng thì nỗi đau thương cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi . Không nên cứ ôm ấp hoài niệm mãi cái ảo ảnh yêu thương, cũng không nên quá bi lụy vì tình.

- Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay con đã lãng phí thời gian, mai đây hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi! Cho nên càng biết trân quý sinh mạng của mình càng sớm, thì con sẽ được tận hưởng cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng con cứ tận hưởng cuộc đời mình ngay từ bây giờ.

- Cha không yêu cầu con phải phụng dưỡng cha trong nửa quãng đời còn lại. Ngược lại, Cha cũng không thể bảo bọc nửa quãng đời sau này của con, khi mà con đã trưởng thành và tự lập. Đây là lúc Cha đã làm tròn trách nhiệm của mình. Sau này con có đi xe buýt hay đi xe hơi riêng; ăn súp vi cá hay ăn mì gói, tự con lo liệu lấy.

- Gia đình thân nhân chỉ là duyên phận một đời. Bất luận trong kiếp này chúng ta sống chung với nhau được bao lâu và như thế nào, nên trân quý khoảng thời gian sum họp, gia đình đoàn tụ. Kiếp sau, dù ta có thuơng hay không, cũng không chắc sẽ còn gặp lại nhau.

- Tuy có nhiều người thành công trên đường đời mà học hành chẳng đến đâu. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không cần học hành mà vẫn thành công. Kiến thức đạt được do việc học hành, là vũ khí trong tay của mình. Ta có thể lập nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng không thể thiếu sự hiểu biết. Nên nhớ kỹ điều này!

- Hơn mười mấy, hai mươi mấy năm nay, Cha tuần nào cũng mua vé số, nhưng đến nay, ngay đến giải 3 vẫn chưa từng trúng. Điều này chứng tỏ rằng: Muốn phát đạt phải siêng năng làm ăn, nỗ lực phấn đấu chứ không phải chờ đợi điều may mắn đến với con. Trên thế gian này không có buổi ăn trưa nào miễn phí cả. Nếu may mắn có đến với con, đấy là điều tốt, còn nếu không thì cũng chẳng có vấn đề gì, bởi tất cả phải dựa vào chính bản thân con.

- Con hãy BIẾT ƯỚC MƠ, nhưng để trở thành hiện thực thì ước mơ đừng xa rời thực
 tế, đừng hão huyền và ảo tưởng. Con phải LUÔN CÓ NIỀM TIN. Không chỉ là niềm tin vào chính bản thân mình mà con cũng cần có niềm tin vào mọi người, niềm tin vào cuộc sống. Nếu không có niềm tin, con sẽ chẳng thể làm được việc gì. Công việc, cuộc sống đôi lúc sẽ có những khó khăn, trở ngại đòi hỏi con phải LUÔN NỖ LỰC. Để có được những thành công thì không thể thiếu sự cố gắng và say mê, con ạ. Hãy nhớ rằng THÀNH CÔNG KHÔNG PHẢI LÀ MỘT ĐÍCH ĐẾN MÀ LÀ MỘT QUÁ TRÌNH. Vì thế, con hãy tiếp tục ước mơ, tiếp tục tin tưởng và không ngừng nỗ lực, con nhé.

(Sưu tầm)

NHÀ HÀNG LY HÔN...

* * * *
Anh cưới chị được 10 năm. Giữa hai vợ chồng không còn xúc cảm và hứng thú. Anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ còn là trình tự và nghĩa vụ. Anh bắt đầu thấy ngán.
Nhất là khi đơn vị vừa nhận về một người phụ nữ trẻ hết sức sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh. Anh chợt có cảm giác cô ta là mùa xuân thứ hai của anh. Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định ly dị vợ. Chị dường như đã trơ lỳ, bình thản, đồng ý đòi hỏi của anh.
Thủ tục tiến hành rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi cửa, anh chị đã trở thành cá nhân độc lập và tự do. Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải vô cùng, anh nhìn chị nói: “Trời tối rồi, hay là đi ăn cơm đã”.
Chị nhìn anh nói: “Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương Nhà hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị. Chúng mình đến đấy đi?”
Anh gật đầu. Hai người, một trước một sau lặng lẽ đi vào Nhà hàng Ly Hôn. Anh chị vừa yên vị trong phòng VIP, cô phục vụ đã bước vào nói: “Anh chị dùng gì ạ?”
Anh nhìn chị nói: “Em gọi đi.” Chị lắc đầu: “Em ít khi ăn nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi.”
“Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi món hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn nhất. Đấy là món “Ký ức cuối cùng.”
“Thôi được”, chị hất món tóc xõa trước mặt ra sau, nói: “Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo luộc.”
“Anh gọi gì ạ?” Cô phục vụ nhìn anh. Anh sững người. Lấy nhau 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há hốc mồm, ngồi thừ ra đấy.
“Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi thích nhất.” Chị vội chữa thẹn cho anh. Cô phục vụ cười: “Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng, các anh các chị đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng dùng món “Ký ức cuối cùng” nữa, hãy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ chồng ly hôn: Đồ uống ướp lạnh. Những người đến đây, không có ai từ chối sự lựa chọn này.” Anh chị gật đầu: “Được.”
Chốc lát, cô phục vụ mang đến hai suất đồ uống ướp lạnh. Trong hai suất có một suất xanh lơ, toàn đá đập vụn; một suất đỏ tươi, còn đang bốc khói. “Bữa tối này gọi là “một nửa ngọn lửa, một nửa nước biển”. Mời anh chị thưởng thức.” Cô phục vụ nói xong lui ra. Trong phòng ăn im lặng như tờ, anh chị ngồi đối diện, nhưng không biết nói gì với nhau.
“Cộc cộc cộc!” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô phục vụ đi vào, tay bưng chiếc khay có một bông hồng đỏ tươi, nói: “Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị đây không? Bây giờ, khi mọi việc đã kết thúc, không còn là vợ chồng, nhưng là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi chia tay, anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi.”
Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về trước. Hồi đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, hai bàn tay trắng, bắt đầu xây tổ ấm từ số không. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố bán quần áo. Anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy 10 mét vuông. Đời sống khổ cực, nhưng anh chị thấy vui, thấy hạnh phúc.
Tết Valentin đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng chị bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá. 10 năm rồi, cuộc đời đã giàu lên, thế mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị càng tủi, hai mắt ngấn lệ, xua tay nói: “Thôi, thôi, khỏi cần.”
Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không mua hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói: “Không, phải tặng.”
Cô phục vụ cầm bông hồng lên, “xoèn xoẹt” một cái, bẻ làm đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan trong cốc.
“Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn thứ ba gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi tôi”. Nói xong, cô quay người ra khỏi phòng.
“Em… anh…” Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói nên lời.
“Phụt!” Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào.
“Chuyện gì thế?” Anh chị vội đứng lên.
“Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên!” Bên ngoài có người kêu thét lên. “Anh!” Chị ép vào người anh, “em sợ!”
“Đừng sợ!” Anh ôm chặt lấy chị, “Em đừng sợ, có anh ở bên cạnh. Chúng mình chạy ra ngoài đi.”
Ngoài phòng, đèn điện sáng trưng, mọi vật như cũ, không có chuyện gì xảy ra. Cô phục vụ nói: “Xin lỗi anh chị, đây là món “Sự lựa chọn từ đáy lòng” của nhà hàng gửi tới anh chị.”
Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa. Anh cầm tay chị nói: “Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật. Anh cảm thấy chúng mình không thể sống thiếu nhau, ngày mai chúng mình đi đăng ký lại!”
Chị cắn môi: “Anh nói thật lòng đấy chứ?”
“Thật! Anh hiểu rồi.” Cô ơi, cho thanh toán.
Cô phục vụ đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm phiếu màu hồng rất đẹp nói: “Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của nhà hàng gửi tặng anh chị, gọi là “Phiếu thanh toán vĩnh viễn”, mong anh chị cất giữ mãi mãi.”
Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe. “Anh làm sao thế?” Chị lo lắng hỏi. Anh đưa phiếu thanh toán của mình cho chị, nói: “Anh có lỗi với em, mong em tha thứ.”
Chị cầm tấm phiếu đọc: “Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng săn sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái, tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai… Đó là vợ anh”.
“Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá.” Chị đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem. Anh mở ra đọc: “Một mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là người phàm tục làm sao mười phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con… Đấy là chồng em”.
Anh chị ôm chầm lấy nhau, oà lên khóc thành tiếng...
(Sưu tầm)


CÁNH CỬA KHÔNG BAO GIỜ KHÓA

* * *

Cô gái mới có 18 tuổi, cô - như hầu hết các thanh niên ngày nay - chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Cô chán lối sống khuôn phép của gia đình. Cô muốn rời khỏi gia đình:

- Con ko muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!

Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ bì ko tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ta làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái đó ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.

Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến tuèng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:

- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!

Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".
Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?".

Cô ko còn lòn dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình, cô bật khóc.

Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội lên buồn ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy:

- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!

Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:

- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!

Bà mẹ nhìn con âu yếm:

- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!

Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!
(Sưu tầm)

ÂN HẬN VÌ NHỮNG CUỘC GỌI NHỠ ĐỂ RỒI VỢ RA ĐI MÃI MÃI ...!

Ân hận vì những cuộc gọi nhỡ để rồi vợ ra đi mãi mãi...!


Những dòng chữ viết lên trang giấy trắng đã thấm nhòe, loang lố. Có lẽ chị đã quá tuyệt vọng với cuộc sống này, chị khóc nhiều. Chị không muốn mình là con búp bê trong tủ kính. Mỗi tháng, anh đưa cho vợ 30 triệu, anh nghĩ đơn giản thế là đủ mà quên rằng chị cần hơi ấm của người chồng.

Anh học Đại học Xây dựng, chị học trường Đại học Ngoại thương. Họ là bạn học cùng nhau từ thời cấp 2. Bạn bè ai cũng xem họ như một đôi trai tài, gái sắc. Khi ra trường, chị đi làm trước còn anh học thêm năm thứ 5. Anh bảo vệ đề án tốt nghiệp xuất sắc và coi đó là món quà gửi tặng chị. Họ chuẩn bị cho đám cưới mong đợi nhất của mình. 

Cưới xong, anh cứ đi biền biệt theo công trình. Công ty của anh làm việc chủ yếu ở Quảng Ninh và Hải Phòng. Cả tháng chỉ ngày cuối tuần là anh về với vợ. Ngày chị sinh bé Nhím, anh cũng không thể ở bên. Công việc của kỹ sư phát triển đô thị dường như ngày càng kéo anh xa gia đình. Chị đành nghỉ việc để chăm con. 
Hơn nữa, anh lại vẫn giữ nguyên thói quen chơi cầu lông và đá bóng. Ngày chủ nhật về Hà Nội, anh mải miết gặp bạn bè, chơi thể thao. Anh nghĩ đơn giản “đàn ông yêu vợ thương con không phải suốt ngay quẩn quanh ở nhà”. 
phunutoday tình yêu đẹp
Hai người đã có những năm tháng vô cùng hạnh phúc
Chị buồn vì con hay ốm, không có ai san sẻ. Vốn là cô sinh viên giỏi ngành tiếng Nhật trường ngoại Thương, chị nhớ công việc nhưng lại không đủ can đảm thuê người giúp việc chăm con. Chị nói chuyện với anh về việc “em cần phải đi làm”. Còn anh để ngoài tai và vẫn giữ quan điểm “phụ nữ làm mẹ, làm vợ trước rồi mới làm việc xã hội”. Con lên hai, anh vẫn bảo “anh kiếm tiền là đủ rồi, anh nghĩ vợ ở nhà là sướng nhất không phải vất vả đi làm”. Họ mua được một căn hộ khang trang rộng rãi. Và đúng như lời anh nói “chỉ mình anh kiếm tiền là đủ”, kinh tế gia đình giàu nhanh chóng.
Nhưng trái với điều anh nghĩ rằng "phụ nữ sướng là được ở nhà, chồng đưa tiền cho tiêu", chị quyết định viết đơn ly hôn. Anh cầm tờ đơn xé toạc và quát lớn “cô muốn gì nữa, tiền, nhà mọi thứ đều có rồi, sao cô còn muốn đi làm?”. Chị nước mắt nhòe má. Anh không biết rằng chị thực sự muốn đi làm.
Anh vẫn biền biệt với công trình và khi về nhà, anh chưa bao giờ hỏi vợ có khỏe không? Con có ngoan không? Rồi một ngày, anh đang trao đổi công việc với đối tác. Anh thấy điện thoại của mình chuông đổ liên tục. Số điện thoại của vợ hiện lên, anh tắt đi không nghe.
Phunutoday - tình yêu đẹp
Chị đã cô đơn trong sự giàu sang mà anh mang lại cho chị và con
Anh ném điện thoại với chế độ im lặng vào ngăn kéo. Đến trưa, anh mới mở điện thoại ra nghe. 20 cuộc điện thoại và 1 tin nhắn kèm theo “anh có phải chồng của cô ấy không, vợ anh bị ngất khi đi chợ”. Mắt anh bỗng cay xè, anh gọi điện thoại về nhà mà không ai trả lời. Anh gọi vào số máy của vợ, phía bên đầu dây là một người đàn ông lạ. Người ta nhắn vợ và con anh đang ở viện. 
Trong lúc bối rối, anh lái xe từ Hải Dương về thẳng bệnh viện nơi vợ anh đang nằm cấp cứu. Cô con gái 3 tuổi chỉ khóc vì sợ. Người bên cạnh chị lúc đó là người đàn ông xa lạ, không thân thích. Anh ta đã đưa chị vào cấp cứu rồi túc trực bên chị chờ anh về.
Bước vào viện, nhìn cô con gái nhòe mắt. Vợ anh đã tỉnh nhưng chị đau bụng và lịm vào cơn đau. Anh ngu ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra. Bác sĩ chỉ định đưa đi chụp CT. Kết quả CT khiến anh như chết đứng “vợ anh bị ung thư tụy, khối u to 6.8cm”. Anh giật mình, đã lâu anh không để ý đến vợ nhiều. Thấy vợ gầy và hay đau bụng, anh cho rằng chị bị đau dạ dày vì ngày sinh viên chị đã bị đau như thế. 
Anh khóc, giọt nước mắt mặn chát vướng vào môi anh. Tháng trước, chị bảo anh đưa đi bệnh viện khám. Anh đưa tiền cho vợ rồi bảo chị tự đi khám vì anh bận. Chị không nói gì và anh cũng không hỏi lại về lần khám đó.
Bác sĩ gọi anh vào phòng, họ khuyên anh nên mổ cho vợ. Kết quả ca mổ có thể 50/50 vì khối u quá lớn nhưng không mổ thì chỉ một thời gian ngắn chị cũng chết vì di căn. Anh  không tin điều đó là sự thật. Cả gia đình hai bên đều bất ngờ. Mọi người chỉ còn biết khóc thương vì chị còn quá trẻ.
Từ ngày nhập viện đến lúc tỉnh táo hơn, chị chỉ muốn ôm con vì chị sợ đứa trẻ sẽ không còn bàn tay của chị chăm sóc. Ánh mắt chị nhìn chồng như có chút gì oán hận. Mỗi lần anh vào thăm, chị nằm ghé người quay lưng lại. Chị không dám nhìn thẳng vào mắt chồng vì chị biết bệnh của mình, chị sợ ánh mắt ấy sẽ làm chị không thể ra đi thanh thản.
Phunutoday - tình yêu đẹp
Trong nhật kí chị viết, chị chỉ mong có những giây phút gia đình đoàn tụ
Ca mổ vẫn được tiến hành, anh giật mình khi bác sĩ thông báo không thể cắt được khối u vì trong ổ bụng có nhiều khối u đã di căn. Bác sĩ mổ phanh ra nhưng họ đành đóng vết mổ lại. Chị sống trong đau đớn tuyệt vọng vì giai đoạn quá muộn, người ta không thể can thiệp được gì. Sau 10 ngày nằm viện chống chọi với cơn đau bằng mooc phin, chị đã ra đi thanh thản. Căn bệnh ung thư tụy diễn biến quá nhanh khiến chị không kịp nói lời từ giã.
Bầu trời sụp đổ, anh chưa kịp nói rằng anh rất yêu chị. Anh đi làm xa vì muốn hai mẹ con chị được sung sướng. Anh ân hận vì mình không hiểu vợ. Rồi những  cái "giá như", "giá như"... xuất hiện trong đầu anh: Giá như anh gần vợ hơn, giá như tháng trước anh đưa vợ đi bệnh viện biết đâu chị sẽ không ra đi nhanh như vậy...
Cuốn nhật ký dày chị để lại ở ngăn kéo còn đang viết dở. Có thể, chị không biết lần đi chợ ấy là lần cuối cùng nên chị vẫn còn quá nhiều dự định cho mình. Đọc từng trang, trái tim anh đau nhói khi chị viết lại những cơn đau bụng hành hạ  như thế nào. Chị khóc nhòe những trang nhật ký, giọt nước mắt rơi vì cơn đau vượt quá sức của chị. Rồi chị thầm trách anh, những lúc chị đau đớn nhất như sinh con và cơn đau của khối u, anh không có ở bên cạnh chị. 
Những dòng chữ viết lên trang giấy trắng đã thấm nhòe, loang lố. Có lẽ chị đã quá tuyệt vọng với cuộc sống này, chị khóc nhiều. Chị không muốn mình là con búp bê trong tủ kính.  Mỗi tháng, anh đưa cho vợ 30 triệu, anh nghĩ đơn giản thế là đủ mà quên rằng chị cần hơi ấm của người chồng, chị cần bữa cơm có ba người mà không phải hai mẹ con. Có lẽ, đau xót nhất là lần đi chợ cuối cùng ấy...
Chị viết “anh à, mai là thứ bẩy rồi, tuần này chắc anh sẽ về. Mẹ con em đi chợ mua những món anh thích nhất. Anh à, 4 tháng rồi nhà mình chưa cùng ăn bữa cơm gia đình”. Anh bật khóc. Anh khóc vì điều chị mong ước là bữa cơm được ngồi ăn cùng chồng mà anh cũng không làm được.
(Sưu tầm)

Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

TỨC GIẬN, CAU CÓ

 
TỨC GIẬN, CAU CÓ

Một bà cụ có tính tình cau có, thường xuyên nổi giận vì những sự việc nhỏ nhặt, hơn nữa, mỗi khi tức giận hay dùng lời lẽ ác độc, vô tình đã làm tổn thương nhiều người, vì thế bà ta giao tiếp với hàng xóm bạn bè đều không được hài hòa.

Bà ta cũng biết khuyết điểm của mình, mong muốn sửa lại lỗi lầm thành tật này. Nhưng mỗi khi tức lên thì chính bà ta cũng không thể khống chế được tâm mình.

Một hôm, một người đã nói với bà : “Chùa gần đây có một vị thiền sư, cũng là vị cao tăng, tại sao bà không đến xin lời chỉ dạy, biết đâu thiền sư có thể giúp được cho bà.”

Bà ta cũng cảm thấy có lý, đã đến tham vấn với thiền sư.

Khi bà ta thổ lộ tâm trạng của mình, bà ta có thái độ rất thành khẩn, rất mong muốn có được một vài lời khai thị từ vị thiền sư đó. Vị thiền sư im lặng nghe bà kể lể, chờ cho bà ấy nói hết, mới dẫn bà ta vào một thiền phòng, sau đó khóa cửa thiền phòng và rời khỏi đó.

Bà ta một lòng muốn có được lời chỉ dạy của thiền sư, nhưng không ngờ thiền sư đã nhốt bà ta vào trong một thiền phòng vừa lạnh vừa u tối. Bà ta tức tối hét lên, cũng như ngày thường, bà ta buông những lời nhục mạ quái ác. Nhưng cho dù bà ta có la hét cách nào, nhưng ở ngoài vẫn im lặng, thiền sư hình như không nghe thấy lời nào.

Khi không còn chịu đựng được nữa, thì bà ta thay đổi thái độ cầu xin thiền sư thả mình ra, nhưng thiền sư vẫn không động lòng thay đổi cách hành xử của mình, vẫn mặc kệ bà ta tiếp tục nói gì thì nói.

Qua một hồi rất lâu, cuối cùng trong thiền phòng cũng không còn tiếng la hét hay nói năng của bà ta nữa, thì lúc này, phía ngoài thiền phòng mới có tiếng nói của thiền sư hỏi : “Bà còn giận không ?”

Thế là bà ta giận dữ trả lời : “Tôi chỉ giận tôi, tôi hối hận sao phải nghe lời người khác, tìm đến cái nơi quỷ quái này để xin ý kiến của ngươi.”

Thiền sư ôn tồn nói : “Kể cả chính mình bà cũng không chịu buông tha, thì bà làm sao có thể tha lỗi cho người khác chứ ?” Nói xong thiền sư lại im lặng.

Sau một thời gian im lặng, thiền sư lại hỏi : “Bà còn giận không ?”

Bà ta trả lời : “Hết giận rồi !”

“Tại sao hết giận !”

“Tôi giận thì có ích gì ? không phải vẫn bị ông nhốt tôi trong cái phòng vừa u tối vừa lạnh lẽo này hay sao ?”

Thiền sư nói với vẻ lo lắng : “Bà xử sự kiểu này càng đáng sợ hơn đấy, bà đã đè nén cơn tức giận của mình vào một chỗ, một khi nó bộc phát ra thì càng mãnh liệt hơn.” Nói xong, thiền sư lại quay đi.

Lần thứ 3 thiền sư quay lại hỏi bà ta, bà ta trả lời : “Tôi không giận nữa, ông không xứng đáng để tôi giận !”

Thiền sư nói : “Cái gốc tức giận của bà vẫn còn, bà cần phải thoáng ra khỏi vòng xoáy của tức giận trước đã.”

Sau một hồi lâu, bà ta đã chủ động hỏi thiền sư : “Bạch thiền sư, ngài có thể nói cho con biết tức giận là cái gì không ?”

Thiền sư bước vào, vẫn không nói chuyện, chỉ có động tác như vô tình đổ đi ly nước trong cái ly trên tay.

Lúc này thì bà ta hình như đã hiểu.

Thì ra mình không bực tức, thì làm gì có tức tối giận hờn ? Tâm địa trống không, không có một vật gì, thì làm gì có tức tối ?

Trong lòng không có bực tức, thì làm sao có cơn giận ?

Thật ra tức tối không những tự làm cho mình khổ đau, và những người xung quanh cũng theo đó mà buồn lòng. Lúc tức tối tức giận, không gì ngăn cản cái miệng, buông lời quái ác, một số lời lẽ trong đó có thể làm đau lòng người nghe, thậm chí có cả những người yêu thương quan tâm mình.

Trong Kinh Thập Thiện, Đức Phật đã dạy : “ Nhất niệm sân tâm khởi, bách vạn chướng môn khai “, chỉ một niệm khởi sân mà kết quả là muôn ngàn chướng ngại nẩy sanh.

Cho nên đừng nên vì sự việc nhỏ nhặt mà gây ra chuyện hại người hại mình, tức tối la hét là hành vi của kẻ ngu muội.

Tuy chúng ta chưa thể là một người thông minh, nhưng tối thiểu chúng ta cũng đủ trí tuệ ngăn cản mình làm một con người ngu dại. Xem nhẹ hơn mọi sự việc không như ý, đồng thời tìm thấy ich lợi trong im lặng, giác ngộ ý thiền trong cuộc sống. Từ đó chúng ta sẽ cảm nhận cuộc sống không cần phải mệt mỏi như ta tưởng, cũng không phài khốn khó như ta đã gặp.

Những sự việc nhỏ nhặt cũng giống như những hạt cát trong đôi giày đã làm cho bạn khó chịu.

Thế thì bạn lựa chọn cách giũ bỏ hạt cát hay vứt bỏ đôi giày ? Chúng ta không thể không mang giày, vì còn con đường dài phía trước, thế thì tại sao chúng ta không chịu giũ bỏ hạt cát !

(Sưu tầm)

HÃY LÀNH LẶN SAU MỘT CUỘC TÌNH ...

Hãy lành lặn sau một cuộc tình...


Mỗi người có một cuộc tình, người ta sẽ lành lặn và học được cách lành lặn. Không có lỗi với hiện tại, vừa lòng quá khứ. Vì để chẳng còn, hay khó có thể lành lặn như thế, có nghĩa trái tim đó đã từng hiến dâng trọn vẹn mà không tính toán. Người ta sẽ nhớ rằng từng điên dại với một mối quan hệ dở dang, kết thúc chỉ là nuối tiếc. Đó không phải một sự đánh đổi, mà là hưởng thụ, một sự ban ơn, từ một dưng vô thường.

Xin dập tắt trước suy nghĩ về mọi cuộc hạnh ngộ nho nhỏ, qua đường hay thứ gì không liên quan đến tình yêu. Tôi đang nói về những cuộc tình đúng nghĩa, về phụ nữ, nguồn cơn khiến đấng mày râu hoang hoải cả về tâm hồn lẫn thể xác. Dù là đã, hay đang.
Hoặc cũng có thể tôi đang thổ lộ về sự tò mò, ngàn câu hỏi mà tôi, chúng ta đặt ra cho bản thân khi bước ra khỏi cuộc đời người đàn ông nào đó, không chỉ có sự lẻ loi hơn cả một mình, mà còn có những điều gì đã gieo lại chốn ấy, điều gì, cô gái nào đã thay thế vị trí từng thuộc về mình, là của mình. Hay sự thực, là phải làm thế nào để lấp đầy nỗi cô đơn đang phải gân lên lấp đầy khoảng trống vừa hiện hữu.
Chia sẻ cuộc đời mình, những ngày tháng sống với ai đó là một chuyện lạ lùng nhất song cũng kỳ diệu nhất của tạo hóa. Yêu, say đắm, chưa bao giờ là tội, thậm chí đó còn là dấu hiệu đẹp đẽ của cảm xúc - thứ có sức mạnh chi phối lạ thường trong cuộc sống mỗi người. Vì đã từng điên cuồng hạnh phúc tới mức có kẻ dù đau khổ trở thành bạn đồng hành, dù nhức nhối trái ngang đến kiệt cùng cũng không hề thù hận.
Chỉ xin mất mát đừng đến với nhau, bản tình ca đừng nhàu nát, yêu thương đừng qua đời. Nếu không, hãy giữ cho mình, sau một cuộc tình, còn lành lặn.
Lành lặn để đến với nhau, để cho nhau cơ hội cùng kinh qua sóng gió, cùng hờn ghen, thách thức nhau để rồi chính cả hai hiên ngang chống lại cuộc đời. Lành lặn để chẳng sợ gì đổi thay dù cả trong con người, và lành lặn để vĩnh biệt nợ duyên đã đến phút tàn.
Mà cách lành lặn của phụ nữ và đàn ông, có giống nhau không? Tôi có một cậu bạn không dám lân la đến chuyện yêu đương chỉ bởi sợ không biết sẽ lại phải đau lòng như thế nào. Như người ta sợ axit, sợ bị ăn mòn, ăn mòn sức chịu đựng. Lúc đối diện với một người như thế, tôi thấy phụ nữ quá tàn nhẫn, giỏi gây ra thương tổn và trở thành phái mạnh khi làm đau trái tim, tâm hồn.
Định viết cái tiêu đề "Chúc các anh lành lặn sau một trận tình", nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì táo bạo ở vài dòng này thôi. Đầu tiên là khi nàng đói, khi nàng muốn đến nỗi khi các anh hỏi đi hỏi lại có nhớ nhung không, thì ánh mắt nàng khác nào đốm lửa chực chờ thiêu rụi, đôi nay ghì siết víu chặt, hơi thở trút khỏi lồng ngực nhanh hơn một cơn mưa rào, thì các anh có biết cần làm gì để tự cứu mình sống sót không?
Những khoảnh khắc ngọt ngào ấy cứ thế phá vỡ ngày tháng tẻ nhạt làm bạn với cô đơn, thật tồi tệ, chẳng may, một ngày khi nàng ơ thờ quay lưng, khẽ khàng đến nỗi không nghe tiếng khước từ chiếc giường như lãnh địa riêng của hai người, các anh làm gì để thôi lần tìm hơi ấm, cố nhắm mắt mường tượng hương tinh dầu nàng vô tình bỏ lại trên chăn gối. Còn ai làm bừa bộn tấm drap cứ nằm yên bằng những cách nghịch ngợm và những trò khiêu khích vừa e lệ vừa cuồng dại như nàng vẫn làm.
Các anh nguyền rủa mình ngu ngốc ra sao, ước được làm lại bao nhiêu lần. Đánh cược danh dự và lòng tự trọng. Làm thân với lãng quên không hẳn là điều khó khăn, nhưng chẳng dễ dàng gì để bỏ đi hết những thói quen nhỏ xinh mà nàng mang đến, để gạt đi hết những dự định cho ngày mai từng cùng tô vẽ, cùng cố gắng xây từng viên gạch đầu tiên.Ai xếp gọn lại đống giấy tờ ngổn ngang, ai đặt vài nhành hoa nhỏ lên giá sách, ai đếm những điếu thuốc còn lại trong hộp, ai vò mớ tóc lười chải, ai giúp các anh nuôi nấng thứ cảm xúc thật thật đùa đùa, và giản dị vừa lớn lao...
Có lẽ tôi đã nhiều và nặng lời.
Mỗi người có một cuộc tình, người ta sẽ lành lặn và học được cách lành lặn.
Không có lỗi với hiện tại, vừa lòng quá khứ.Vì để chẳng còn, hay khó có thể lành lặn như thế, có nghĩa trái tim đó đã từng hiến dâng trọn vẹn mà không tính toán. Người ta sẽ nhớ rằng từng điên dại với một mối quan hệ dở dang, kết thúc chỉ là nuối tiếc. Đó không phải một sự đánh đổi, mà là hưởng thụ, một sự ban ơn, từ một người dưng vô thường.
(Sưu tầm)

VIẾT CHO BẠN, CHO TÔI, CHO NHỮNG CÔ GÁI ĐÃ TỪNG VẤP NGÃ TRONG TÌNH YÊU....

Viết cho bạn, cho tôi, cho những cô gái đã từng 

vấp ngã trong tình yêu...


Tôi khóc đến vật vã, cứ đêm về nước mắt lại tràn ra gối, khóc đến tức tưởi. Thất vọng, rồi cảm giác đau nhói trong lòng, đau hơn nữa khi nghĩ người mình yêu bỏ rơi mình để đến với đứa con gái khác. Sự ích kỷ của một con đàn bà, dằn vặt, xâu xé những ý nghĩ cứ chồng chất lên nhau, càng nhiều bao nhiêu thì sự tức giận càng tăng thêm gấp bội, rồi thù hận, rồi nước mắt, cứ thế tuôn trào.

Viết cho những ai đã từng đổ vỡ trong tình yêu.
Mỗi người trong chúng ta, từ ngày biết yêu thương, biết đón nhận những rung động đầu đời, cho đến khi tìm được một người đàn ông của đời mình, ắt hẳn đã trải qua một vài chuyện tình buồn, nếu không muốn nói là lâm li bi đát. Ở đây tôi không muốn nói đến những người yêu và cưới mối tình đầu của mình. Bởi nếu bạn như vậy, tôi xin chia sẻ cùng bạn, bạn là một cô gái rất hạnh phúc, vì trái tim bạn không mang những tổn thương như chúng tôi, những cô gái có vài ba lần thất bại trên tình trường. Ngày tôi chia tay mối tình đầu, tôi khóc suốt một tuần ròng, mất hẳn vài tháng để nguôi ngoai, và mất khoảng một năm để có thể yêu anh chàng kế tiếp. Rồi cũng lại chia tay, thêm vài ba lượt, người này đến, người kia đi, tôi cũng chẳng còn khóc nhiều như anh chàng đầu tiên nữa. Tôi mất vài tháng để quên,để yêu, rồi để lại quên. Tôi đọc ở đâu đó, có ng viết rằng, cuộc đời của mỗi người chúng ta sẽ gặp 3 người: người yêu chúng ta nhất, người chúng ta yêu nhất, và ng đi cùng ta đến cuối cuộc đời. Mối tình đầu có lẽ là người yêu tôi nhiều nhất, rồi tôi gặp anh chàng thứ 2 trong cuộc đời "người tôi yêu nhiều nhất ". Ngày 2 đứa quen nhau, tôi chưa yêu anh nhìều, chỉ là anh yêu tôi, quá nhiều. Sau sự thất bại của mối tình đầu, tôi học được một điều rằng, là đàn bà nên chọn cho mình ng đàn ông yêu mình, thay vì người mình yêu. Vì vậy tôi chấp nhận quen anh, như một điều dĩ nhiên phải vậy. Anh yêu tôi, nhiều đến nỗi, tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ rời xa tôi được. Mãi cho đến sau này, khi chia tay anh, tôi mới ngờ ngệch học ra được một điều rằng, đàn ông bắt đầu bằng sự mãnh liệt rồi sau đó cho tới những ngày về sau,họ vơi đi dần và hời hợt, cũng không có gì là khó hiểu. Chinh phục là bản chất của đàn ông, khi đã có bạn rồi, người ta sẽ đi tìm cái mới hơn. Rồi lại tiếp tục chinh phục cho đến ngày họ mỏi gối chùng chân, họ tự khắc sẽ dừng lại.
Nhưng đàn bà kỳ lạ lắm, họ không học được cái điều đơn giản ấy, mà họ chỉ biết rằng hễ ai không tốt với họ thì thôi, chứ tốt với họ rồi, họ sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người đàn ông đó. Tôi dám đánh cược với bạn, khi bạn yêu thật lòng một người đàn bà, họ sẽ trả cho bạn bằng cả cuộc đời họ. Tôi cũng vậy, sau 3 năm trời quen nhau, tình cảm của tôi dành cho anh càng ngày càng đậm sâu, với tôi, tôi yêu anh, như chính bản thân mình. Chính bản thân tôi thôi, chứ chưa bao giờ tôi nói yêu anh nhiều hơn tôi cả. Vì vốn sinh mệnh này là của cha mẹ tôi, tôi không được phép yêu ai nhiều hơn chính nó. Còn tình cảm anh dành cho tôi, đi theo chiều ngược lại. Nếu để nó cùng trên một cán cân, chắc hẳn cán cân sẽ nghiêng về phía tôi, vì tôi yêu anh, "rất nhiều". Sau bao năm tháng mặn nồng, tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Có anh, có tôi, một gia đình. Tôi mơ về chiếc áo cưới màu trắng, lung linh, anh nắm tay tôi bước vào thánh đường. Chuyện tình yêu đẹp lắm, cho đến ngày, anh nói chia tay tôi, vì anh có người mới, một đứa con gái anh quen qua facebook. Tôi chấp nhận chia tay anh. Rồi những ngày sau đó...
Tôi khóc đến vật vã, cứ đêm về nước mắt lại tràn ra gối, khóc đến tức tưởi. Thất vọng, rồi cảm giác đau nhói trong lòng, đau hơn nữa khi nghĩ người mình yêu bỏ rơi mình để đến với đứa con gái khác. Sự ích kỷ của một con đàn bà, dằn vặt, xâu xé những ý nghĩ cứ chồng chất lên nhau, càng nhiều bao nhiêu thì sự tức giận càng tăng thêm gấp bội, rồi thù hận, rồi nước mắt, cứ thế tuôn trào. Mỗi lần không kìm nén được cảm xúc của mình, tôi lại vào facebook của anh, nhìn thấy dòng relationship mà lòng tôi đau nhói, biết là đau, nhưng tôi không ngăn được bản thân mình. Nhìn hình ảnh anh bên người con gái khác, nghĩ đến phía sau xe của anh là người đó, choàng tay ôm lấy anh, thay thế một ng đã rất cũ, rất quen là tôi...cảm giác như lồng ngực bị ai đó xé nát. Tôi đau...
Đó là những cảm giác của tôi khi chia tay ng tôi yêu nhất, bạn, giống tôi, không giống tôi. Bạn mạnh mẽ hơn tôi, hay bạn yếu đuối hơn tôi, thì chắc hẳn khi chia tay người bạn yêu nhất ấy, bạn cũng đã đau... theo một cách nào đó. Vì vậy nếu có ai đó thất bại trong tình yêu, thì bạn đừng tự trách bản thân mình, đừng tự dằn vặt,tình yêu mà, ai nói trước được điều gì đâu. Nên nhớ, không chỉ riêng bạn, mà cũng có nhiều người đau giống như bạn, chúng ta là con người, chúng ta có trái tim. Và hơn nữa, bạn và tôi, chúng ta là con gái, mà con gái, thì thường hay yếu mềm.
Bởi vậy nếu hôm nay, hay ngày hôm qua, bạn chia tay người yêu. Thì cũng đừng tự đắp chăn mà dằn vặt mình. Ai đó sẽ không khuyên bạn say, nhưng tôi nghĩ, bạn nên thử cảm giác đó. Rủ nhỏ bạn thân, đi làm vài chén, tôi không chắc bạn vui hơn, hay beer rượu sẽ làm bạn quên đi hết. Nhưng tôi chắc rằng bạn có thể khóc, khóc thật nhiều,rồi sau đó về nhà, ngủ một giấc thật ngon... sáng mai tỉnh dậy, quên đi bạn nhé! Ngày hôm qua qua rồi, tương lai là ngày mai! Vì vậy, đừng ngoái đầu nhìn lại nữa. Mọi thứ sẽ qua đi. Sau cơn mưa, rồi trời lạị sáng... Bạn có nhiều thứ hơn là một ng đàn ông không đáng. Bạn còn gia đình. Bạn còn cha me, bạn bè, công việc... cuộc sống này còn nhiều thứ đáng để bận tâm hơn là quá khứ đã qua... Bởi nếu người ta yêu bạn, người ta sẽ không làm bạn tổn thương.Mà người không đáng, thì đừng nên níu giữ làm gì. Bạn đừng nghĩ việc chia tay quá nặng nề, thực ra, nó là chuyện bình thường thôi, với cả thế giới này, nếu ai đã từng yêu, thì cũng đã có ít nhất một vài lần thất bại. Vì thế, nếu muốn, cứ nuông chiều cảm xúc của mình, bạn là con gái, và bạn được quyền yếu đuối trong một phút giây nào đó. Đừng gượng ép bản thân mình, bởi bạn càng cố tỏ mạnh mẽ bao nhiêu, thì bạn càng dễ đổ gục bấy nhiêu. Giống như một quả bóng. Bơm càng căng, sẽ có ngày nó nổ tung, vỡ vụn. Nhưng đừng quá sa đà vào cảm xúc của mình bạn nhé. Bởi vì bạn phải xác định là ngã rồi thì đứng dậy, đi tiếp. Đừng ngã quá lâu, bởi cuộc đời này không đủ dài để bạn phí phạm thời gian cho những điều không đáng.
Tôi đã tập quên anh như thế, những thói quen trong suốt từng ấy năm quen anh, tôi tập từ bỏ dần. Tôi đi ăn một mình thay vì đi với anh. Rồi những lúc cô đơn, tôi mua vé, vào rạp, xem phim một mình,chiếc ghế bên cạnh để tôi tựa vào đã không còn là anh. Những buổi tối trống trải, tôi dành thời gian đi mua sắm, hay là nhiều khi tôi tự mình tìm đến một quán cà phê nào đó, ngồi nghe nhạc... những lúc ấy, tôi thấy nhẹ lòng. Tôi quan tâm đến bản thân nhiều hơn, tôi đẹp hơn. Tôi gặp gỡ bạn bè nhiều hơn... Và thời gian về sau đó, tôi quên được anh, giống như một thói quen, như một điều tất yếu. Chẳng có thứ gì mãi mãi, nhất là tình yêu.
Tôi không biết bạn sẽ mất bao nhiêu thời gian để quên đi ng iu cũ, có lẽ một tháng, một năm, hay nhiều hơn thế nữa, nhưng lúc này đây, tôi biết rằng, bạn đang rất buồn. Bạn hãy nghĩ nhẹ nhàng hơn, là duyên, là nợ, gặp được nhau là duyên, đến được với nhau hay không là nợ. Nếu có duyên mà không có nợ, thì ra đi, vậy thôi. Bàn tay con người không đủ chặt để giữ lấy nhau bởi vì duyên nợ đã làm rất tốt việc của nó. Nếu bạn có một trái tim mang nhiều vết xước do tình yêu mang lại, hãy tự hào, bạn giống tôi, chúng ta có một trái tim khỏe. Cười lên, đứng dậy, đi tiếp nào, ngoài kia, có người đang "nợ" bạn!
(Sưu tầm)

CÔ GÁI À ! HÃY CỨ CAN ĐẢM YÊU, NHƯ TÔI ĐÃ TỪNG ....

Cô gái à! Hãy cứ can đảm yêu, như tôi đã từng...


"Cứ ngây dại dành trọn yêu thương cho một người không yêu mình là đúng hay sai?". Tôi khẳng định nó không sai, làm trái tim mình mới là sai. Bởi vậy chẳng có gì phải xấu hổ khi nói rằng mình yêu họ kể cả khi bị họ chối từ, hãy cười vì ít ra mình cũng đã can đảm sống với tình yêu của mình không một phút dối trá.

Thức dậy sau một đêm dài trằn trọc, tôi xuống giường và nhìn ra cửa sổ. Hà Nội hôm nay mưa. Đổi lại những ngày nắng bỏng da những tia nắng cứ thế dội xuống và gay gắt, để hôm nay tôi nghe tiếng tim mình run lên. Mưa thật hiền và Hà Nội thật dịu dàng như được thay một lớp áo mới. Ở cái chốn Thủ đô bé xíu nhưng ồn ào này tôi chẳng có lấy một phút ngơi nghỉ, cứ thế cái xô bồ, tấp nập cuốn tôi đi, nhưng hôm nay bỗng nhiên tôi thấy tim mình yếu đuối lạ.
Tôi nhớ Anh!
Chẳng có gì lạ khi nói: Cứ mỗi lần trời mưa là tôi lại nhớ anh quay quắt, bởi đã có những lần tôi ước giá như được cùng anh đi dạo dưới mưa. Tôi sẽ chạy tung tăng và té vào mưa để chúng vỡ ra bắn tung tóe và đưa tay đón lấy những hạt mưa ngọt lịm. Bất kể là những cơn mưa xối xả hay dịu dàng, bất kể là mùa đông hay mùa hạ. Tôi đều muốn được bước cùng anh.
Tôi nói yêu anh và anh đã từ chối. Bất cứ cô gái nào cũng thế thôi, lỡ một nhịp trái tim thì cứ như ngạt thở, nhưng khi bị ai đó gạt phắt đi thì như là chết hẳn. Phải, tôi đã khóc, đó là lần thứ 2 tôi khóc vì con trai. Lần đầu tiên là chẳng thể nào ra phi trường để tiễn đứa bạn trai đi du học, khóc vì phải đợi lâu lắm mới đến ngày hội ngộ. Còn anh, tôi khóc vì tim tôi đau thật sự. Chắc cô gái nào cũng như tôi thôi, cứ nghĩ rằng mình yêu họ thật nhiều thì tự nhiên họ sẽ đáp lại tình cảm của mình. Hồi đó tôi còn trẻ, ý tôi là trẻ trong cách nghĩ. Tôi cứ mãi dõi theo anh, quan tâm anh nhưng chỉ sợ anh phiền.
Anh đã từ chối tôi một lần thì cũng chẳng có gì lạ khi lặp lại lần 2. Dù vậy tôi vẫn không thể nào nguôi đi nỗi nhớ anh. Cứ thế anh xua tôi ra khỏi cuộc đời anh, cứ như tôi là một đứa gàn dở, ngu muội chỉ biết yêu và làm phiền người khác.
Tôi đã tìm mọi cách để quên anh, cũng như cách anh làm là gạt phăng anh ra khỏi suy nghĩ của tôi, nhưng rồi tôi-bất-lực. Vẫn cứ thế, dõi theo anh, lo lắng cho anh nhưng chỉ là thầm lặng thôi. Tôi từ chối tất cả những người đến với tôi, vì biết rằng ngoài anh ra, tim tôi chẳng thể chứa thêm được một ai khác, dù tôi đã buông không níu kéo mối tình đơn phương này nữa.
Mọi người bảo tôi là một đứa mạnh mẽ và luôn lạc quan với mọi chuyện, nhưng ai biết rằng trong tình yêu tôi luôn là đứa thất bại.
Chấp nhận điều đó, tôi lao vào công việc hòng quên được anh, nhưng rồi tự cười khẩy với bản thân, sao lại phải lừa gạt mình làm gì. Sao phải cố gắng quên khi tim mình còn rất nhớ.
Điều can đảm nhất tôi từng làm là yêu anh-Buông-rồi lại yêu anh lần nữa. Chị tôi bảo sao phải khổ như thế làm gì, anh này anh kia tốt như thế, anh chị đều ưng sao em không chọn... Nếu mọi thứ cứ đơn giản là nhắm mắt chấp nhận thì trên đời này chẳng có ai phải khổ vì mắc vào lưới tình, giãy giụa, ngạt thở và chẳng có cách nào thoát ra.
Viết cho Anh...
Anh này! Một ngày nào đó em sẽ lại "cưa" anh nhé, dù đến lúc đấy anh có từ chối em lần thứ 2, thứ 3 hay thứ n đi nữa thì em cũng sẽ không đau buồn nhiều. Bởi khi ấy em đã chuẩn bị cho một bước ngoặt mới, đã trưởng thành hơn và yêu anh bằng một tình yêu trưởng thành không hối hận... vì em tin rằng, anh từ chối em có nghĩa là một nửa của em vẫn đang ở đâu đó, ngoan cố chưa xuất hiện. Để em phải thất bại trong vài mối tình rồi sau này em sẽ học được cách yêu một người vẹn tròn nhất có thể.
Yêu anh và tin anh sẽ hạnh phúc!
Hẹn yêu anh vào ngày đó nhé!
Tôi đọc được một câu hỏi: "Cứ ngây dại dành trọn yêu thương cho một người không yêu mình là đúng hay sai?". Tôi khẳng định nó không sai, làm trái tim mình mới là sai. Bởi vậy chẳng có gì phải xấu hổ khi nói rằng mình yêu họ kể cả khi bị họ chối từ, hãy cười vì ít ra mình cũng đã can đảm sống với tình yêu của mình không một phút dối trá.
Tôi viết cho bản thân mình, tôi không hề che giấu, mỗi lúc tim mình thổn thức, yếu đuối, tôi sẽ mặc kệ cho nó được khóc, được xước xát, bởi tôi biết, nhiều mảnh vá sẽ tạo nên một trái tim hoàn hảo.
Tôi viết cho anh-cho người mà tôi yêu nhất. Cũng không giấu giếm tình cảm của mình, bởi yêu anh là có quyền được cho anh biết, mặc kệ anh có đón nhận nó hay không.
Và tôi viết cho những cô gái đã yêu - đang yêu - và sẽ yêu... "Đừng khóc vì điều đó đã kết thúc. Mà hãy cười vì nó đã xảy ra". Nếu yêu hãy dũng cảm khẳng định tình yêu của mình, hãy nói với họ:
Em yêu anh, chỉ vậy thôi!
(Sưu tầm)

NẾU EM YÊU MỘT NGƯỜI CON TRAI KHÁC ...

Nếu em yêu một người con trai khác...


Anh à, em và anh đã là của quá khứ mất rồi, hiện tại của em là một người con trai khác, đó mới là điều quan trọng. Và quá khứ chỉ là nơi để nhìn về, để nhớ lại, chứ con người chẳng ai có thể sống mãi với quá khứ được cả

Nếu em yêu một người con trai khác
Nếu em yêu một người con trai khác. Người ấy sẽ ôm em vào lòng, sẽ hôn lên trán em, sẽ xoa dịu những vết thương trong em. Người ấy sẽ không hứa hẹn quá nhiều, nhưng người ấy sẽ lẳng lặng làm tất cả, những gì tốt nhất cho em. Người ấy sẽ yêu thương em, xóa mờ nỗi đau trong em, để em lại có thể yêu thêm một lần nữa. Người ấy sẽ  làm em tin rằng có một người con trai khác tốt hơn anh, xứng đáng với em hơn anh, yêu em hơn anh ở bên cạnh và đi cùng em đoạn đường tiếp theo.
Nếu em yêu một người con trai khác. Người ấy sẽ làm em cười mỗi ngày và bật cười hạnh phúc mỗi khi nhìn em nở nụ cười. Người ấy sẽ không làm những điều khiến em buồn, làm em khóc, sẽ không để em phải nghĩ về những thứ tiêu cực, về một cái kết không mấy tốt đẹp cho mối quan hệ đang diễn ra. Người ấy sẽ không để em phải lo lắng nhiều, phải suy nghĩ nhiều hay phải khóc nhiều. Mỗi ngày qua đi, điều em nhớ nhất trên gương mặt đã từng là xa lạ ấy chính là nụ cười rạng ngời, nụ cười chứa đựng sự yêu thương.
Nếu em yêu một người con trai khác. Người ấy sẽ không bỏ rơi em, sẽ không để em một mình. Yêu một người con trai khác, em sẽ không phải lo lắng người đó sẽ biến mất khỏi cuộc đời em, vì người ấy luôn bên em, làm em tin rằng luôn có một hình bóng dõi theo em, bảo vệ em, che chở em, không để em một mình, nhất là những lúc em sợ hãi, lo lắng hay buồn phiền. Người ấy sẽ không mải chơi mà quên mất rằng em đang cô đơn một mình nơi góc phòng chờ đợi, người ấy sẽ luôn đưa em đi chơi cùng hay dẫn em đi qua khắp những con phố, dọc ven hồ và nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ của em như thể sợ em sẽ chạy mất.
Nếu em yêu một người con trai khác
Nếu em yêu một người con trai khác.
Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, em sẽ nhớ anh lắm đấy. Nhưng chỉ là một chút nhớ nhung một thói quen nào đó thôi, vì dù sao đó cũng là những ký ức trong em rồi, em sẽ cất nó và nhớ về nó như những hồi ức đẹp của tuổi trẻ. Em sẽ sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc và cười thật nhiều với hiện tại, với người con trai em đang yêu và được yêu.
Nếu em yêu một người con trai khác. Em sẽ dẫn người ấy đến những nơi quen thuộc mà em và anh hay qua, thưởng thức những món mà em và anh đã từng ăn, sẽ cười thật nhiều, sẽ chụp thật nhiều ảnh để lưu giữ những khoảnh khắc hạnh phúc ấy. Và để nhớ rằng, em và anh cũng đã từng hạnh phúc như thế nào. Có thể, người ấy sẽ ghen với anh đấy, người ấy sẽ ghen với những kỷ niệm chúng ta cùng có với nhau, với những nơi em và anh đã từng qua, với những món ăn gắn liền với những buổi hẹn hò của chúng ta.
Nhưng anh à, em và anh đã là của quá khứ mất rồi, hiện tại của em là một người con trai khác, đó mới là điều quan trọng. Và quá khứ chỉ là nơi để nhìn về, để nhớ lại, chứ con người chẳng ai có thể sống mãi với quá khứ được cả. Nên dù có thế nào đi nữa, hiện tại của em vẫn đang rất hạnh phúc, em yêu điều đó, và em yêu người đó.
(Sưu tầm)

GHEN VỚI TÌNH ĐẦU

Ghen với tình đầu


Anh thẳng thắn với em đi, tình đầu với anh có ý nghĩa đặc biệt đúng không?

Chẳng vì thế mà con gái chúng em, bất cứ cô nào cũng ám ảnh với tình đầu của người yêu mình nhiều lắm, anh ạ! Có thể là sự ám ảnh bất thường, nhưng cũng có thể là sự ám ảnh dai dẳng đeo bám lâu.  
Anh hay kể về tình đầu với đôi mắt mờ nước. Anh nói rằng ngày ấy yêu vụng dại và chân phương. Bất cứ cái gì của tình đầu cũng đẹp. Dẫu tình đầu tan vỡ chia ly, người ta vẫn nhớ về nó với những điều đẹp đẽ nhất.  
Anh đôi lần quên mất rằng đã buột miệng khoe với em, nơi này anh đã đến, cùng với tình đầu ngày xưa cũ. Em thoáng buồn còn anh thì ngờ nghệch. Anh lại dỗ dành, tình đầu cũng đã xa, chỉ còn em là hiện tại.  
Một vài ngày lễ tết của riêng bọn con gái, anh chu đáo với em nhưng cũng không quên gửi một lời chúc tới tình đầu. Chẳng thà em không biết, chẳng thà anh đừng khoe. Còn hơn việc em biết mà cứ phải ấm ức một mình, rồi không biết lấy cớ gì để hờn giận anh thêm nữa. Là anh quá tốt hay vì anh đa mang? Vì anh chu đáo hay vì anh còn chưa quên người đã cũ?  
Có thể anh không tin đâu, nhưng cũng đôi lần em tự vấn. Tại sao em không đến sớm hơn, để được trở thành tình đầu của ai đó. Rồi sau này nếu chia tay, người ta vẫn nhớ về tình đầu một nỗi nhớ không thể gọi thành tên được. Nỗi nhớ ấy thật hiền, cứ dai dẳng theo thời gian, đúng không anh?  
Rồi một ngày anh tinh tế hơn mọi ngày một chút. Anh hỏi vì sao em làm thinh. Anh hỏi vì sao em lại buồn. Em được dịp mếu máo về tình đầu của một người em thương. Anh không nói, anh trầm ngâm với dáng vẻ chẳng biết thuộc về ai: của quá khứ hay hiện tại? Của em hay là chị ấy?  
Anh giãi bày, anh ủi an, anh hứa hẹn sẽ không còn lần sau sơ ý làm em phiền lòng hơn nữa. Em không mong anh xóa sạch ký ức về một người đã từng yêu, chỉ mong anh, có giữ gìn và nâng niu ký ức ấy, cũng đừng làm tổn thương em như hiện tại. Em cũng giống như bao nhiêu người con gái khác, luôn bị đau lòng và ám ảnh đến đáng thương, với tình đầu của mình yêu, anh ạ!
(Sưu tầm)